LTS: Suốt 12 năm qua, ThS. Nguyễn Thị Nga, Giám đốc Trung tâm Phân tích ADN và Công nghệ di truyền từng chứng kiến nhiều câu chuyện của khách hàng tìm đến trung tâm làm xét nghiệm. Chuyện buồn có mà vui cũng có, mỗi câu chuyện đều gắn liền với mỗi gia đình, mỗi phận đời. Đối với bà Nga, mỗi hoàn cảnh tìm đến TT xét nghiệm không ai giống ai nhưng đều để lại trong lòng bà những cung bậc cảm xúc khó tả. Trong loạt bài "Bi hài sau phòng xét nghiệm ADN", chúng tôi chia sẻ cùng độc giả những câu chuyện buồn vui của những người từng đi xét nghiệm ADN qua lời kể của bà Nga. |
Cùng chồng trở về nhà sau tuần trăng mật ngọt ngào, từ ngoài cổng, Linh đã nghe tiếng trẻ con khóc từ bên trong vọng ra. Cô rất ngạc nhiên liền hỏi Dũng nhưng anh cũng không thể đoán được đứa trẻ đang khóc kia là ai.
Một lát sau, mẹ Dũng ra mở cửa, một tay bà vẫn ôm đứa bé nhưng bà nói rằng đang trông hộ cháu cho một người bạn. Sau đó, Linh thấy mẹ Dũng cáu giận. Cô có chút thắc mắc trong lòng nhưng cũng không để ý nữa.
Đến tối, lúc đi ngủ, Dũng quay mặt vào tường, nằm im như đã ngủ từ lâu. Nằm cạnh chồng, Linh cảm thấy thoáng. Linh không sao ngủ được. Chợt tiếng khóc của thằng bé lại vang lên. Cô dậy, xuống tầng dưới định dỗ thằng bé thôi khóc, để mẹ chồng được nghỉ.
Mẹ chồng nhìn Linh ái ngại một lát, bà nói: “Linh này, con hãy hứa với mẹ là phải thật bình tĩnh để nghe mẹ nói một chuyện có liên quan đến hạnh phúc của các con”.
Rồi bà đưa cho cô một bức thư với nội dung: “Thưa bác! Cháu không còn cách nào khác là mang thằng bé đến cho bác. Cháu biết, chỉ có bác mới cưu mang được thằng bé. Chỉ có bác mới đem đến cho nó một tương lai tốt đẹp. Cháu và anh Dũng đã có một thời gian yêu nhau. Khi anh Dũng phát hiện ra cháu là một con nghiện, anh kiên quyết bắt cháu đi cai. Cháu không nghe. Rồi sau vài lần cãi nhau, chúng cháu đã chia tay nhau. Giờ đây khi con cháu ra đời, cháu mới hiểu rằng, nó thật bất hạnh vì có người mẹ như cháu. Chính vì vậy, cháu xin tự nguyện đi cai nghiện. Nếu cháu hoàn lương trở về, cháu sẽ xin được thăm con. Còn nếu cháu không từ bỏ được ma tuý, cháu sẽ vĩnh viễn ra đi. Cháu xin bác hãy yêu thương thằng bé, thằng bé là cháu nội của bác, là con trai của anh Dũng. Xin bác hãy tha thứ cho người mẹ tội nghiệp này”.
Đọc xong lá thứ, Linh choáng váng, quẳng lá thư xuống đất rồi lao lên phòng. Nhìn chồng đang say giấc, cô thấy căm giận tột đồ, muốn xông vào cấu xe mà tra hỏi anh ta sao lại ăn nằm với người đàn bà khác đến có con mà không hề cho cô biết. Nhưng chân cô không đứng vững được nữa, cô ngồi thụp xuống góc phòng, thu mình lại, nức nở...
Một đêm mất ngủ. Một ngày bỏ ăn. Nước mắt đã cạn. Linh mệt mỏi và đau khổ. Dũng không tài nào đến gần bên Linh được, anh cứ đến gần là Linh lại phát điên lên. Mỗi khi Dũng định thanh minh thì Linh lại bịt tai lại: “Anh cút đi, đừng đụng đến người tôi. Tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa, không muốn nghe một lời nào từ miệng anh nữa”.
Linh mệt mỏi và đau khổ, vật mình xuống giường và lịm đi… Cô lại gặp ác mộng.
Nhìn con dâu tiều tụy, mắt sưng húp, mẹ chồng Linh an ủi: "Thằng Dũng thật có lỗi với con. Mẹ sẽ không bao giờ tha thứ cho nó, tuy rằng, con cũng biết đấy, nó là tất cả cuộc đời mẹ. Trong chuyện này, mẹ sẽ luôn luôn đứng về phía con. Chuyện thằng bé, con muốn giải quyết cách gì mẹ cũng tùy con. Chuyện gì rồi cũng có lối thoát con ạ, miễn là chúng ta yêu thương nhau".
Linh quay người, gục đầu vào vai mẹ chồng, nước mắt của họ tuôn trào cứ thế thấm vào vai nhau.
Lúc này, Linh giận Dũng chứ không giận mẹ chồng được. Dù Linh rất muốn khăn gói ra đi, để mặc kệ Dũng với thằng bé nhưng nghĩ đến mẹ chồng, Linh lại không nỡ… Cô biết làm sao bây giờ?
Bỗng thằng bé khóc ré lên, phá tan bầu không khí nặng nề.
Linh rời vai mẹ chồng, tần ngần một lúc, rồi bỗng đi nhanh xuống tầng dưới. Ở đó, Dũng đang vật lộn cho thằng bé ti bình mà nó cứ khóc ngặt nghẽo.
Nhìn chồng loay hoay lóng ngóng với đứa trẻ, Linh thấy vừa thương vừa giận. Có lẽ thằng bé cần một bàn tay khéo léo hơn.
Dù rất giận chồng nhưng nhìn Dũng lóng ngóng với đứa trẻ đang khóc ngặt nghẽo, Linh nghĩ nó cần một bàn tay khéo léo hơn
Ôm đứa trẻ, Linh ngồi xuống ghế, dỗ dành cho nó ăn. Nhưng dỗ kiểu gì, bé vẫn không chịu ăn, không chịu nín. Nó vừa khóc, vừa rúc rúc cái đầu vào ngực Linh như tìm kiếm thứ gì. Bất giác như hiểu đươc mong muốn của nó, Linh sờ tay lên ngực, lần lượt mở từng chiếc cúc áo. Cô đưa đầu ti của mình vào miệng thằng bé. Nó ngậm và mút lấy mút để dù Linh không hề có sữa. Vậy mà thằng bé nín khóc luôn. Đêm đó, Linh đã bình tâm lại. Cô đã ngủ được đến sáng.
Về phần mình, nhìn Linh âu yếm thằng bé, Dũng càng thấy có lỗi với vợ và tự nhủ, từ nay đến cuối đời, nếu còn được sống bên nhau, anh sẽ không giấu giếm cô bất cứ việc gì.
Sau đó ít ngày, Dũng bàn với mẹ đưa thằng bé đi đến trung tâm phân tích ADN để xét nghiệm xem có đúng là con mình không? Bà Nguyễn Thị Nga, Giám đốc Trung tâm Phân tích ADN và Công nghệ di truyền và mọi người tại trung tâm đều khuyên anh không nên xét nghiệm nữa vì hai cha con giống nhau quá. Tuy vậy, anh vẫn muốn làm để khẳng định lại một lần cho chắc chắn.
Đến ngày nhận kết quả xét nghiệm, cả Dũng và Linh đều hồi hộp. Họ vui mừng khi biết đứa trẻ chính là con ruột của Dũng.
Đến giờ, Linh cũng đã nguôi ngoai và yêu thương thằng bé như chính con ruột của cô. Hai vợ chồng thuê một người giúp việc để đỡ đần mẹ chồng trông nom thằng bé. Không ai nói với ai, nhưng cả Dũng và Linh đều tự nhủ sẽ yêu thương đứa bé suốt cuộc đời, để bù đắp sự thiếu vắng tình thương yêu từ mẹ ruột của nó.
No comments:
Post a Comment